Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Một tâm hồn nghệ sĩ bay bổng, một tấm lòng say mê, sự kiên trì

viem xoang mui,benh viem xoang

chung cục cô ây cũng đã chịu mở cửa trái tim đón nhận tôi. Đó là những năm tháng tuổi trẻ sôi nổi, ý nghĩa và sạch nhất cuộc thế tôi. Một cuộc sống tự tại, được làm công việc mình yêu thích, được tận hưởng những dư vị ngọt ngào của ái tình đầu đời, niềm hạnh phúc không phải ai cũng có. Biết được điều đó, nhưng 20 tuổi, tôi vẫn chứa chan nỗi tự ái của gã thanh niên đang tập lớn. Và cũng chính sự tự ái con trẻ này đã đẩy cuộc thế tôi rẽ lối sang một hướng hoàn toàn khác.

Do một lần bất đồng quan điểm với bố về chụp ảnh, tôi bỏ nhà vào Thanh Hóa, hàm nhà bố nuôi. người thương tôi nhiều lần khóc lóc, gọi điện cầu xin tôi trở về. Nhưng, lòng tự ái cao hơn quơ, tôi bỏ mặc lời khẩn nài đó để sau này hối tiếc. Giá như lúc ấy tôi chịu khó lắng nghe cô ấy thì đã không trượt dài vào tội ác này. Trong những ngày rong ruổi ở Bỉm Sơn, tôi gặp Nguyễn Hồng Lam. Mối quan hệ đồng hương kéo chúng tôi lại gần nhau. Và không ngần ngại, Lam rủ tôi tham gia cướp xe. Lúc ấy, khát khao được cùng bồ ngao du sơn thủy, tận hưởng những ngày tháng ngọt ngào bên nhau thôi thúc tôi gật đầu không hề chần chừ, cân nhắc.

Đối tượng mà tôi và Lam hướng tới là anh Bùi Ngọc Tin - người quen của Lam khi hai người cùng làm trong nhà máy xi măng Bỉm Sơn. Anh Tin có chiếc xe máy Dream II, được coi là giấc mơ của bất cứ ai lúc bấy giờ. Lợi dụng sự cả tin của anh Tin, tôi và Lam rủ anh Tin về nhà tôi ở Nam Định chơi. Trong lúc nhậu, tôi lén bỏ thuốc ngủ đã tán bột do Lam mua sẵn từ hôm trước tại Bỉm Sơn vào cốc rượu của anh Tin. Sau khi uống hết nửa lít rươu, anh Tin vẫn chưa có dấu hiệu say nên Lam ra ngoài mua thêm hai chai bia về mời anh Tin uống tiếp. Nhưng, chỉ được nửa chai bia, thuốc ngủ bắt đầu ngấm và đánh gục anh Tin ngay trên mâm.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét