Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Tại thời điểm ấy, trong đầu tôi và Lam hiện lên một suy nghĩ độc nhất

viem xoang mui,benh viem xoang

làm sao để giết chết Tin và cướp đoạt chiếc xe máy kia. Tôi chở Lam đi mua búa tạ nặng 3.9kg và khi trở về nơi anh Tin đang ngủ, Lam bảo tôi cảnh giới, còn anh ta dùng búa đập mạnh vào cằm, vào mặt anh Tin cho tới khi anh Tin chết hẳn. Tôi và Lam đã có những hành động ác hơn cầm thú, nhằm phi tang xác chết, xóa hoàn toàn vết tích tội ác, nhưng lưới trời lồng lộng, những bàn tay nhuốm máu của chúng tôi đã chẳng thể thoát. Lam là người bị bắt trước. Sợ hãi khi nghĩ số của mình cũng sẽ giống Lam, sẵn có chiếc xe của anh Tin chưa kịp tẩu tán, tôi rủ người con gái tôi yêu "cao chạy xa bay".

Khi nghe cả thảy những lời tường trình tội ác của tôi, cô ấy ngã qụy xuống nền đất. Nhưng, có nhẽ vì quá yêu tôi và sợ hãi khi phải rời xa tôi, cô ấy ưng ý cùng tôi chạy trốn với nhìn tình ái của cô ấy có thể giúp tôi vượt qua nghiệp chướng này. Trên đường chạy trốn, chúng tôi khấp khởi vẽ nên tướng lai về một vùng đất mới, nơi chẳng ai biết quá vãng thiếu sót của tôi, nơi chúng tôi có thể đặt những viên gạch trước nhất cho trang mới thế cục. Nhưng, đó là giấc mơ xa xỉ không bao giờ chúng tôi có thể chạm tới được. Tôi và cô ấy bị bắt.

Dấu chấm hết cho ảo vọng tuổi xanh sai trái được trả bằng máu và tội ác. Hai phiên toa xét xử đều tuyên xử tử hình không nằm ngoài dự đoán của tôi, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn dúm một nhìn bé nhỏ, rằng mình có thể sống. Ngay tại tòa, tôi đã oà khóc như một đứa trẻ. Khóc vì thương ba má, khóc vì ân hận muộn mằn. Khóc vì sự ích kỷ của tôi đã đẩy người tôi yêu vào con đường tù đày. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bố, mẹ - những người đặt cả thảy kỳ vọng vào tôi. Tôi sợ sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ nữa.

Trở về buồng biệt giam, những giấc mơ dở dang ám ảnh tôi trong từng giấc ngủ. Nuôi nhìn phong thanh rút cuộc, tôi viết đơn xin đặc xá gửi lên chủ toạ nước. Gần một năm sống trong sợ hãi và đợi, khi được thông tin tôi nhận được quyết định đặc xá, tôi còn ngỡ đó là ảo giác do mong mỏi kéo dài mang lại. Nhưng khi biết đó là sự thật, tôi run bắn người trong hạnh phúc. Đôi chân tôi muốn quỵ xuống, toàn thân rơi vào cảm giác không trọng lượng. Đến chính tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì. Rồi sau đấy, tôi oà khóc nghĩ về những người ruột rà thân thương.

Điều kỳ diệu quả thật đến với tôi. Được tái sinh thêm một lần nữa, không từ ngữ nào có thể mô tả sự hàm ơn, xúc động khi ấy. Tôi đã tự nhủ với mình, sẽ núm sống tốt, cải tạo tốt, để không phụ lòng những người trao cho tôi thời cơ được sống, được cải hối về những sai trái trong quá vãng. Và trong 15 năm qua, tôi đã làm đúng tâm niệm ấy bằng một tấm lòng hăng hái và hướng thiện.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét